Nghe và kể lại câu chuyện “Người bán quạt may mắn”.
BÀI THAM KHẢO
Người bán quạt may mắn
Ông Vương Hi Chi là một nhà thư pháp nổi tiếng của Trung Quốc ngày xưa. Ông thường đi du ngoạn khắp nơi để chiêm ngưỡng vẻ đẹp thiên nhiên. Có lần, ông ngồi nghỉ chân dưới một gốc cây thì gặp một bà lão nghèo bán quạt. Gặp ông, bà than thở:
- Quạt bán ế quá ! Chắc cả nhà chiều nay không có cơm ăn.
Mọi người thường gọi anh ta là một chàng ngốc. Một hôm anh ta ra đồng thấy ruộng lúa nhà mình xấu hơn ruộng lúa nhà người. Anh bèn kéo tất cả cây lúa của ruộng mình lên cao hơn lúa của nhà bên cạnh. Làm xong, anh quay về nhà khoe với vợ:
- Thấy lúa nhà mình xấu quá, tôi đã kéo chúng lên. Bây giờ thì nó đã cao hơn lúa của mọi người rồi !
Ở một nhà ga nọ, có một nhà văn tuổi đã cao đi mua vé tàu nhưng vì quên không mang theo kính nên không đọc được bản thông báo của nhà ga. Ông bèn nhờ người đứng cạnh:
Có một anh thanh niên đang ngồi viết thư cho bạn ngay tại bưu điện. Anh ta rất bực mình, vì phát hiện ra kẻ ngồi cạnh mình đang xem trộm thư mình viết. Anh im lặng viết thêm vào thư mà không thèm tỏ thái độ gì với kẻ ngồi cạnh: “Xin lỗi. Mình không viết tiếp được nữa, vì có kẻ đang xem trộm thư”. Vừa viết xong, kẻ ngồi cạnh anh la lên:
Chuyện xảy ra trên một chuyến xe buýt đông khách. Có một anh thanh niên ngồi trên ghế đàng hoàng nhưng hai tay cứ ôm lấy mặt. Thấy vậy, bà cụ đứng ở cạnh anh bèn hỏi:
- Cháu bị sao vậy, có cần xoa dầu không ? Bà có mang theo đây.
Anh thanh niên trả lời:
- Dạ, không ạ. Bởi cháu không nỡ nhìn người già và phụ nữ phải đứng như thế này.
Ở một gia đình nọ, có một đứa trẻ vừa mới bốn tuổi nhưng rất nghịch ngợm. Có một lần, mẹ cậu bé nói sẽ đổi cậu đi, để lấy một đứa trẻ ngoan đưa về nuôi. Nghe vậy, cậu liền nói: