Thời học sinh là quãng thời gian đẹp nhất trong cuộc đời của mỗi con người. Chính vì vậy, những kỉ niệm gắn bó với tuổi thần tiên ấy cũng sẽ không bao giờ phai nhạt trong tâm khảm chúng ta. Và với tôi, mà không, với rất nhiều người nữa, ngày khai trường đầu tiên sẽ là hồi ức tươi đẹp nhất, để lại ấn tượng sâu sắc nhất.
Ngày khai trường đầu tiên của các bạn như thế nào?
Năm nay em đã là học sinh lớp 8. Tám lần được dự lễ khai trường với bao kí ức trong trẻo, nhưng buổi khai trường đầu tiên vào lớp Một vẫn để lại trong em kí ức ấn tượng sâu đậm nhất.
Trước ngày khai giảng, mẹ đã chuẩn bị cho em đầy đủ những thứ cần thiết. Đêm hôm ấy,em cảm thấy tâm trạng em nôn nao, háo hức. Có một điều gì đó cứ ẩn hiện trong tâm trí em. Mẹ bảo em đi ngủ sớm để mai còn đi học.
Chú Cún của tôi giờ đã được bốn tuổi, lông trắng muốt, hơi xù trông rất đáng yêu. Bố tôi mua nó về vừa để nó giữ nhà, vừa để cho tôi có bầu có bạn.
Bài mẫu 1
Con sáo mỏ vàng
Năm học lớp Bốn, tôi bị ốm một trận kéo dài 13 ngày. Trước đó một năm, em Trinh yêu thương của tôi đang học lớp Hai bị ốm rồi mất một cách đột ngột. Bà nội bố mẹ tôi và tôi cứ đau buồn mãi. Đêm đêm, bà và mẹ vẫn sờ tay vào trán tôi, lặng lẽ nhìn đứa cháu ốm đau, nước mắt đầm đìa. Bà thở dài và ho rũ rượi.
Bố mẹ tôi có ba người con: chị Thư, tôi tên là Bình, em gái út tên là Huệ. Gia đình bố mẹ tôi vào loại “thường bậc trung”. Bố mẹ rất thương các con.
Năm nay, tôi đã là cậu học sinh lớp 8 tnrờng THCS. Chị gái tôi là sinh viên năm thứ ba Đại học Kinh tế quốc dân Hà Nội. Em gái tôi đã mất khi tôi còn đang học lớp bốn. Em xinh đẹp, ngoan ngoãn, tôi thương em lắm. Kể từ ngày em qua đời, tôi đã trải qua nhiều năm tháng đau buồn. Mẹ tôi cứ ốm đau mãi, hai ba năm sau mới hồi tính lại.
Sư Tử và Trâu kết bạn với nhau. Cả hai đều thề nguyền: vinh nhục, sống chết có nhau.
Một hôm Sư Tử đi săn về. Nó thân mật nói với Trâu:
- Trưa nay, mời bạn đến chơi và ăn tiệc.
Trâu đến, nhìn thấy mâm cỗ đầy ăm ắp thịt tươi: gan hươu, tim nai, thịt thỏ...Trâu không dám nói là mình không thích. Nán lại một lát, cố giữ lễ, rồi Trâu cám ơn Sư Tử, ra về.
- Đặt vấn đề: Để trở thành một người con ngoan, trò giỏi em đã rút kinh nghiệm từ một số lần mắc lỗi, trong đó có một lần em đã mắc khuyết điểm khiến thầy, cô giáo buồn;
- Giới thiệu một cách khái quát về sự việc: Đó là lần em mắc khuyết điểm gì?
- Lần mắc khuyết điểm đó đã để lại một bài học lớn trong em.
Quê em cũng ở vùng ngoại ô thành phố. Mỗi kì nghỉ hè về thăm nhà, em được thưởng thức một bầu không khí mát mẻ và trong lành. Hai bên đường là bờ đê thẳng tắp những thửa ruộng, bãi cỏ xanh mượt mà, cánh đồng bát ngát mênh mông rất đẹp. Ở quê em còn có hàng tre, có cây đa che mát mỗi trưa hè. Các bác nông dân chăm chỉ cày cấy ,cuốc đất trồng rau. Các bạn nhỏ khoảng bằng tuổi em, đi học về còn phải chăn trâu giữ bò. Người dân ở nông thôn sống đạm bạc, chất phát mà đầy tình yêu thương. Họ biết quan tâm nhau trong tình làng nghĩa xóm.
Quê nội em ở rất xa thành phố nên chẳng mấy khi em được về thăm. Năm nay dù đã mười ba tuổi nhưng em cũng mới chỉ được về thăm ông bà nội có một lần. Lần ấy lâu lắm rồi, từ khi em còn nhỏ lắm nên hầu như em chẳng nhớ điều gì nữa. Thế nhưng tuần vừa qua, cảm ơn những ngày nghỉ của bố, em đã được về quê nội.
Trong cuộc sống em đã được chứng kiến rất nhiều câu chuyện cảm động. Đó là những chuyện gợi lên tình thương yêu và sự đùm bọc của con người. Nhưng có lẽ chuyện làm em cảm động nhất lại đến từ một lần em được chứng kiến tình thương yêu của mẹ con bầy chim sẻ.
Con đường về nhà hôm nay sao mà dài thế! Dài hơn rất nhiều so với niềm vui mừng phấn khởi của em. Em đạp xe về nhà, vội vã hơn thường lệ, để chỉ mong được khoe với mẹ về việc làm hữu ích của mình trong buổi sáng hôm nay.
Điều khiến em thích thú nhất từ khi nuôi chú mèo, đó là lần chú bắt chuột điệu nghệ và tài tình.
Trong số những con vật trong nhà, em thân nhất với con Miu màu tam thể. Nó theo bà em từ quê ra vào đầu năm ngoái. Lúc ấy nó còn nhỏ tí. Nhưng từ ngày Miu xuất hiện, lũ chuột nhà không biết tự dưng biến đi đâu hết cả. Em quý Miu con lắm. Nhưng có lẽ điều khiến em thích thú nhất từ khi chú mèo xuất hiện, đó là lần chú bắt chuột điệu nghệ và tài tình ấy.
Câu chuyện tôi kể cho các bạn nghe hôm nay thật vô cùng xấu hổ. Nhưng tôi hy vọng rằng qua câu chuyện này, các bạn đừng bao giờ để rơi vào hoàn cảnh như tôi.
Em là một đứa con hư. Lúc nào em cũng tự trách mình như vậy, mặc dù dã ba bốn năm nay em chưa bao giờ làm điều gì khiến cha mẹ phải phiền lòng. Thời gian trôi qua cũng đã khá lâu mà cái bài học đường đời đầu tiên của em vẫn không hề phai nhạt. Nó vẫn trở về khiến em luôn day dứt và nhói đau.
Tuần học trước đối với lớp tôi là một tuần thật vô cùng tồi tệ. Lớp tôi đã tụt hơn 10 bậc trong bảng xếp loại thi đua. Sắp đến giờ sinh hoạt, không khí lớp nặng nề. Dù không muốn nhưng hình như ai cũng đoán chắc rằng cả lớp sẽ được nghe rất nhiều lời trách phạt của cô chủ nhiệm.
Năm vừa rồi em học lớp bảy và buổi cắm trại cùng các bạn đã trở thành một kỷ niệm khó quên.
Cứ hai năm một lần, trường em lại tổ chức thi cắm trại cho học sinh vào đúng ngày thành lập đội. Các bạn học sinh lớp sáu, lớp bảy náo nức chuẩn bị cho buổi cắm trại có khi trước đến hàng tuẩn lễ. Chả là, các em ấy mới vào trường cấp 2 nên háo hức với các hoạt động mới. Năm vừa rồi em học lớp bảy và buổi cắm trại cùng các bạn đã trở thành một kỷ niệm khó quên.
Nhớ ngày nào mới bước đến cổng trường, tay cứ níu chắc không chịu rời bàn tay mẹ. Thế mà thoáng cái đã đến những ngày cuối cấp. Hôm chia tay mái trường cấp một, lũ chúng tôi đứa nào đứa nấy sóng mắt đỏ hoe nhưng đó lại là kỷ niệm vui nhất, sâu sắc nhất của chúng tôi
Tôi cảm thấy mình là một người hạnh phúc bởi việc làm của tôi đã đem lại niềm vui cho người khác. Đó là hôm tôi đã giúp một em nhỏ đi lạc trở về nhà của mình.
Danh ngôn có câu "Người hạnh phúc nhất là người đem lại niềm vui cho nhiều người nhất". Còn tôi, tôi cảm thấy mình chính là một người hạnh phúc bởi việc làm của tôi đã đem lại niềm vui cho người khác. Đó là hôm tôi đã giúp một em nhỏ đi lạc trở về nhà của mình. Đến giờ nghĩ lại, tôi vẫn cảm thấy tràn ngập niềm vui.
Thật sung sướng vì giữa năm học lớp 8 niềm mong ước của em đã trở thành hiện thực: Sáng thứ bảy tới trường em tổ chức cho khối lớp 8 đi tham quan Côn Sơn!
"Côn Sơn ca" là văn bản thơ nổi tiếng chúng em đã được học ở lớp 7. Sau ngày học văn bản ấy, em đã nuôi trong mình niềm mong ước được một lần đến với Côn Sơn. Thật sung sướng vì giữa năm học này niềm mong ước ấy của em đã trở thành hiện thực: Sáng thứ bảy tới trường em tổ chức cho khối lớp 8 đi tham quan Côn Sơn!
Tôi và Hồng tuy chẳng phải họ hàng nhưng thân thiết lắm! Kỉ niệm đáng nhớ nhất thời thơ ấu của tôi bắt đầu từ những ngày ấy...
Năm ấy tôi vào lớp sáu, còn bé Hồng thì bước sang lớp bốn. Bố mẹ Hồng cũng đã về sống với nhau sau hơn một năm sống ly thân. Tôi và Hồng tuy chẳng phải họ hàng nhưng thân thiết lắm! Kỉ niệm đáng nhớ nhất thời thơ ấu của tôi bắt đầu từ những ngày ấy...
Năm nay tôi học lớp 8. Nhà tôi tuy nghèo nhưng tôi luôn được cha mẹ quan tâm và cũng luôn cố gắng là con ngoan trò giỏi. Ấy vậy mà, cuối năm học lớp 7 tôi đã một lần làm mẹ buồn.
Không có gì cao quý, thiêng liêng bằng tấm lòng bao la của mẹ. Bởi vậy, làm mẹ buồn là một tội lỗi rất lớn. Đáng tiếc thay, hôm chủ nhật vừa qua em đã khiến mẹ buồn vì hành động thiếu suy nghĩ đó là ném đá vào bạn.
Lòng mẹ bao la như biển Thái Bình dạt dào...
Không có gì cao quý, thiêng liêng bằng tấm lòng bao la của mẹ. Bởi vậy, làm mẹ buồn là một tội lỗi rất lớn. Đáng tiếc thay, hôm chủ nhật vừa qua em đã khiến mẹ buồn vì hành động thiếu suy nghĩ đó là ném đá vào bạn.
Tôi chạy một mạch từ trường về nhà trong niềm vui khôn xiết: tôi muôn thông báo ngay cho bà tin quan trọng, đó là việc tôi đạt giải nhất kì thi học sinh giỏi của huyện môn Văn. Cất tiếng gọi bà từ ngoài cổng tôi chẳng thấy bà đâu. Đáp lại tiếng gọi háo hức của tôi chỉ là sự im lìm lạ lẫm.
Cảm giác hụt hẫng xen lẫn phần lo sợ, tôi đẩy nhanh cửa bước vào nhà, căn phòng khách trống trơn, phòng bếp rồi căn phòng của bà cũng chẳng thấy bà đâu. Tôi cất tiếng gọi vang, giọng run run:
Trong cuộc sống, ai ai cũng gặp vài ba tình huống đáng cười. Riêng tôi, tôi đã gặp không dưới chục lần những chuyện có thể cười cả ngày. Nhưng có một lần, tôi gặp một tình huống cười ra nước mắt!
Bình Đại - Bến Tre là nơi đã nuôi dưỡng và cho tôi mầm sống ngay từ buổi chào đời cho đến lúc lớn khôn. Chiếc nôi ấm áp mát ngọt hương vị của xứ dừa. Nghèo mà vui, cực mà thấy sướng. Tuổi học trò trôi êm đềm bên luỹ tre xanh, cánh đồng rộng, con đường quanh quanh.
Em cần xác định, khi em cảm nhận mình đã khôn lớn thì sự khôn lớn ấy được thể hiện qua những yếu tố nào (thể chất, tinh thần, suy nghĩ....)?
Dàn ý
I. Mở bài
- Dẫn dắt, giới thiệu tôi đã khôn lớn.
II. Thân bài
1. Miêu tả bản thân khi khôn lớn
- Vóc dáng, giọng nói, ngoại hình: Tôi thấy bản thân cao lên rất nhanh, lớp 7 tôi còn đứng đầu lớp thế mà mới hết học kì một lớp 8 tôi đã được cô giáo xếp đứng vị trí giữa của lớp.